Hồi mười tuổi biết đi xe đạp, có xe đạp hãng Nhật bãi, có phanh kêu két két, có lốp xịn là tài sản riêng, cũng sung sướng như biết bay vậy..
Những điều thực tế vĩ đại..
Tuổi trẻ của tôi từng cười rồi ngủ quên dưới những bầu trời và không gian tươi đẹp như thế đấy..
(38): “Chuông vang ngân chiều..”
Tới khi tôi chọn nghỉ chân ở một bến đỗ nào đó, thì đây sẽ là cái chương tôi thấy mãn nguyện nhất vì mình đã bền bỉ đến thế nào..
Mấy giây phút lạ..
Có những ánh mắt cứ mãi chẳng nhắm được, như những điều mà con người chưa trọn vẹn hoàn thành, hay một suy nghĩ chưa kịp nói ra tiếng đã vội chìm trong cơn mê sảng của tận thế..
(29): “Lạy ông Tha Cỏn..”
Nửa đêm gió chướng mà tự nhiên có mùi hôi thối nồng nặc ngang qua, người ta sẽ nói với nhau là do ông Tha Cỏn đi tuần..
“Và đều một lần tận thế..”
Ai cũng một lần tận thế, nhưng không phải ai cũng có thể ngồi đó mà nhìn tận thế..
(28): “Cỗ máy lòng thương..”
Tại sao lại có những kẻ có thể sống và cười mỗi ngày sau khi đã làm những việc đó?
“mùi phố”
Tôi thích những giá trị về cuộc sống từ những góc phố là mùi hương, là gốc cây dù xa lạ nhưng là một phần đầy phù phiếm của mỗi người Hà Nội chúng tôi..
(Đã – Đang và Sẽ)
Chúng tôi đi bão năm ấy, đi giữa đoàn người khói bụi, giữa những người mai đây sẽ cùng trải qua nắng mưa với mình ngay trên đất nước này, chúng tôi quan sát tận mắt còn chẳng luận được về lòng yêu nước của ai..
Cuối tuần (lại) mất ngủ
"đây là livestream không cần tương tác"
Hai khoảnh khắc (chung một dòng)
"..Bây giờ là gần 2 rưỡi sáng, trời vẫn mưa và tôi lại ngồi viết những thứ linh tinh về mưa.."
Hà Nội “nhảy dù”..
Cách nào dễ thì cứ làm?
Những giao điểm
Cái áo này đẹp thật, thằng này nó mua ở đâu?
Cuối tuần đi sửa xe
Có lẽ tôi sẽ viết nhiều hơn về những người bạn rất đời của mình ở cuộc phiêu lưu này..
Cứ đến chân núi, sẽ có một con đường.
Đó có lẽ là lời khuyên mơ hồ nhất, cho bạn, cho tôi và tất cả những ai đang phải gánh chịu những hậu quả nặng nề của đại dịch này.
“An examined life..”
Mong rằng tất cả chúng ta rồi sẽ tìm thấy ý nghĩa cuộc sống của mình.
“Người khổng lồ”
Đã một năm kể từ ngày mưa hôm ấy, một trong những khoảnh khắc làm nên một mảnh ký ức mà tôi chẳng thể quên được trên cõi đời này.
một cuộn film tích tắc
Cứ thế, những nỗi vui tích tắc cứ theo nhịp đồng hồ mà cất mình bay đi..
(ông giời)
Từ Kinh Phật , lần ra được một ý nghĩa: Thế giới mà ta nhìn thấy chỉ là thế giới mà ta nhìn thấy, không phải là như nó có. Hóa ra trí tuệ của mình là sai lạc cả.