Rồi nhanh thôi, sẽ là năm năm, mười năm, ba mươi năm, bốn mươi năm nữa qua đi..
“Đạp xe như bay..”
Hồi mười tuổi biết đi xe đạp, có xe đạp hãng Nhật bãi, có phanh kêu két két, có lốp xịn là tài sản riêng, cũng sung sướng như biết bay vậy..
Sữa đặc nóng và cà phê nguội..
Điều gì được viết ra vào cuối năm đều thấy thật tiếc nuối, như những biến cố này, mọi khoảnh khắc tôi sẽ đều khắc ghi.
(42): Cầu Vồng của chúng tôi..
Kế hoạch nhỏ Cầu Vồng Farm xin được yểm trợ cho năm 2022..
(41): “Kế hoạch A..”
Ngày ngày qua qua mà cảm thấy như một giấc ngủ mãi chưa dậy..
Những điều thực tế vĩ đại..
Tuổi trẻ của tôi từng cười rồi ngủ quên dưới những bầu trời và không gian tươi đẹp như thế đấy..
(40): “Bình yên mà vực dậy..”
Cái khoảnh khắc tồi tệ đó không chứa đựng một hình ảnh tia chớp hay ký ức chết tiệt nào cả, nếu không cố gắng mà giẫy giụa và đáp trả lại, thì sẽ cứ thế mà đi thôi.
(39): “Một nửa trời mây..”
cho một bình minh tháng chín thật khó quên trong đời..
(38): “Chuông vang ngân chiều..”
Tới khi tôi chọn nghỉ chân ở một bến đỗ nào đó, thì đây sẽ là cái chương tôi thấy mãn nguyện nhất vì mình đã bền bỉ đến thế nào..
(37): “Nào, cùng nhau ta thở..”
Cũng đáng đấy chứ, tự nhiên tôi thấy mình đang sống, trọn vẹn và đủ đầy, tại điểm dừng tạm bợ trong một cuộc dạo chơi rong ruổi.
(36): “Một vết nứt nhỏ..”
Cuộc đời nó buồn cười như vậy đấy, thật vui vì ngày hôm nay vẫn ngoi lên để chắp vá những dòng suy nghĩ lại để viết lên blog được. Thật vui vì mở mắt ra vẫn được là Kiuden, các bạn ạ..
(35): “Hiện tại tiếp diễn..”
Xin hãy luôn trân trọng sinh mạng mình, và nói lời yêu thương với người thân yêu của mình khi bạn vẫn còn có thể, chỉ vậy thôi.
(34): “Cảm giác thân quen..”
"..Như một thói quen, tôi bật máy bơm nước, chả để làm gì cả, quét nhà, lau chiếc màn hình TV và điều khiển của nó đã đóng bụi.."
(32): “Một người điên trong đời..”
Một ngày mưa cuối tháng tư, năm kẻ phiêu lưu đứng cúi đầu hồi lâu trước một nấm đất xa lạ..
Mấy giây phút lạ..
Có những ánh mắt cứ mãi chẳng nhắm được, như những điều mà con người chưa trọn vẹn hoàn thành, hay một suy nghĩ chưa kịp nói ra tiếng đã vội chìm trong cơn mê sảng của tận thế..
(31): “Ranh giới của số phận..”
Người đông đến như vậy, mỗi cuộc đời là một câu chuyện, cả số và phận đan xen. Ai nếm trải đủ rồi thì sẽ hiểu thấu được một việc, khó nhất quý giá nhất và đáng trân trọng nhất trên đời này, chính là được làm người lương thiện..
(30): “Bên dưới một chuyến nhảy lầu..”
Một dạng tội lỗi đậm chất hình sự được bọc đường ngọt lắm nhưng hậu quả của nó lại quá đỗi đắng cay mà chúng tôi bất lực không thể kết tội được..
“Và đều một lần tận thế..”
Ai cũng một lần tận thế, nhưng không phải ai cũng có thể ngồi đó mà nhìn tận thế..
(28): “Cỗ máy lòng thương..”
Tại sao lại có những kẻ có thể sống và cười mỗi ngày sau khi đã làm những việc đó?